-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Giữa ngày mùa nóng nhất trong năm, ban ngày toàn bộ địa giới đều bị nắng gắt như lửa nướng, ve sầu một tiếng cao hơn một tiếng kêu lên , làm người nghe cảm thấy phiền chán không chịu nổi.
Khi bóng đêm dần tới, nắng chiều hồng thấu bầu trời, nhiệt khí dần dần thối lui, rốt cục có một tia gió lạnh.
Dưới chân núi Đại Diệp nông dân đang cày cấy trên mảnh ruộng rộng lớn rốt cục khẽ thở dài một hơi, cố gắng làm việc, nghĩ trước khi trời tối về nhà ăn cơm.
Trong thôn Đại Diệp trên cơ bản đều là người nhà họ Phùng, ở cuối đường có một nhà do Phùng Quý làm chủ là nam đinh duy nhất trong nhà này, con gái lớn Cát Tường năm trước đã xuất giá, gả chính là ở dưới thôn Diệp, trong nhà còn có ba đứa con gái, theo thứ tự là Hắc Muội mười ba tuổi, Béo Nha mười tuổi, và Tứ Nha năm sáu tuổi, vợ là Tú Cô thân thể không tốt lại đang mang thai, nên nằm ở trên giường, vì thế thời tiết ngày mùa này một người của ông cày đất cho nước vào ruộng.
Hắc Muội đang ở nhà mang theo tam muội Béo Nha vo gạo nấu cháo.
Béo Nha tuy rằng chỉ mới mười tuổi, nhưng đứa nhỏ nhà nghèo sớm đã làm việc nhà, chỉ chốc lát sau nàng đã đốt lửa lên, một bên nhìn củi lửa trong lò một bên ngắt đậu sừng trong rỗ, thời tiết này vườn rau quê nhà vẫn sinh trưởng rất mạnh, đúng là thời điểm qua quả nhiều vô số kể.
Hắc Muội ở trên lò vừa đào gạo vừa nói, “Béo Nha, buổi tối chúng ta ăn phần nước cháo, phần cháo thì để cha ăn, hôm nay cha cày ruộng cả một ngày khẳng định rất đói .”
“Dạ.”Béo Nha gật đầu, suy nghĩ hỏi, “Nhị tỷ, buổi tối nương ăn cái gì?”
“Nương mang thai khẳng định không có thể ăn nước cháo , tỷ đã nấu nước trứng cho nương, lát nữa muội bưng vào, gọi nương dậy ăn, muội cũng đừng ăn a.”
Béo Nha lại gật đầu, tiếp tục cúi đầu ngắt đậu, bỗng nhiên yên lặng nói, “Nhị tỷ, lần này nương mang thai đệ đệ hả?”
Hắc Muội sửng sốt, nói, “Khẳng định là vậy, chỉ cần chúng ta chiếu cố thân thể nương cho tốt.”
Béo Nha mở to đôi mắt tròn vo nhìn Hắc Muội, nhu thuận gật đầu, bàn tay nhỏ bé mập mạp tay bắt lấy con sâu trên đậu sừng, “Gà con khanh khách —– “Gọi mấy con gà trong nhà đến dưới chân ăn sâu.
Hắc Muội đậy nắp nồi lại, lau tay, sờ sờ đầu Béo Nha, “Ngoan, buổi tối tỷ cắt dưa gang cho muội và Tứ Nha ăn.”
Đang nói, Tứ Nha lắc lư vào nhà bếp, giọng nói trẻ con kêu, “Nhị tỷ, tam tỷ, lúc nào thì ăn cơm?”
Hắc Muội nhìn bộ dáng chờ đợi của Tứ Nha, phỏng chừng nàng đã đói bụng, ngồi xổm xuống bế nàng, “Tứ Nha nhà ta có phải đói bụng hay không?”
Kỳ thực Tứ Nha đã hơn năm tuổi, nhưng bởi vì lúc nương mang thai nàng thân thể đã có chút suy yếu, sau đó sữa lại không đủ, cho nên Tứ Nha có vẻ đặc biệt gầy yếu, nhìn qua tưởng chừng chỉ có ba bốn tuổi.
Hắc Muội lấy ra một trái dưa chuột trong rỗ rửa sạch cho nàng, “Cho, ăn xong thì uống cháo.”
Tứ Nha cầm dưa chuột lại chạy ra bên ngoài.
Hắc Muội không cần hỏi cũng biết nàng khẳng định muốn đi trong phòng chia cho nương một nửa, vội vàng kéo nàng, “Tứ Nha, muội ăn hết đi, nương cảm lạnh hiện tại không thể ăn.”
Tứ Nha thế này mới cắn giòn giã.
Một lát sau nước trứng trong nồi đã tràn ra mùi thơm, Hắc Muội bưng ra trong phòng càng tràn đầy mùi trứng, Béo Nha và Tứ Nha nuốt nước miếng cúi đầu.
Trong lòng Hắc Muội thực không biết tư vị, mấy đứa nhỏ này nếu đặt ở hiện đại sớm khóc nháo lên rồi, mấy đứa nhỏ ở nông thôn cổ đại đều hiểu biết.
Hắc Muội đem nước trứng đặt ở một bên dùng nước giếng làm lạnh , một bên mở cái nắp lấy thìa quấy quấy cháo, còn chưa có nấu tốt, đậy lại, Béo Nha vội vàng bỏ thêm củi vào lò.
Hắc Muội nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mặt trời đã sắp hoàn toàn xuống núi , nhưng rặng mây đỏ vẫn chiếu bên ngoài một mảnh sáng rực, nàng đánh giá hai mẫu ruộng nước, cha nàng hẳn là sắp cày xong rồi, trong chốc lát cháo nấu xong, xào đậu, sắc cà tím, cha nàng một hồi về vừa vặn có thể ăn cơm .
Cháo lại nấu nở ra, nàng mở nắp dùng thìa tiếp tục khuấy, lại kêu Béo Nha tiếp tục cho củi vào lò, Tứ Nha ở bên cạnh Béo Nha ngồi trên mặt đất chơi gậy gộc.
Hắc Muội nhìn các nàng cười cười, bưng nước trứng đã nguội vào buồng trong.
Buồng trong một phụ nhân gầy yếu nằm trên giường gỗ, bộ dáng ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, chính là nữ chủ nhân nhà lão Phùng gia, Tú Cô nương của Hắc Muội.
Bà nhìn thấy Hắc Muội vào phòng, cười dịu dàng.
“Nương, mau ăn .”Hắc Muội đem trứng đặt lên bàn nhỏ bên giường, đặt thìa vào trong tay nương nàng.
“Hắc Muội, mệt muốn chết rồi đi!”Nói xong liền muốn đứng dậy giúp Hắc Muội lau mồ hôi trên trán, Hắc Muội cười hắc hắc, “Không mệt. “
Nàng vung tay áo liền lau mồ hôi trên trán, nói, “Nương, nương mau ăn đi, lát nữa cha về, chúng ta ăn cơm , chờ chúng ta ăn xong lại đưa cháo vào cho nương.”
Tú Cô gật đầu, trong mắt vừa vui vừa đau lòng.
Hắc Muội trở lại nhà bếp lại nhìn cháo đã nấu rất khá , nhắc nồi xuống.
Kỳ thực một nồi cháo cùng với nắp sắt rất nặng, may mắn khí lực Hắc Muội lớn, cũng đã làm quen việc này, nên không có vấn đề gì.
Lúc này Hắc Muội không thể không cảm thấy may mắn chính mình như trước giữ lại tập tính mỗi ngày rèn luyện, mặc dù ăn uống không có dinh dưỡng gì nhiều nhưng ít nhất bộ dạng của nàng vẫn vô cùng rắn chắc .
Chạy nhanh lấy cái nồi trên kệ xuống bắt đầu xào rau, Béo Nha nhu thuận nhóm lửa, Tứ Nha vừa thấy Hắc Muội bắt đầu xào rau , vội vàng chạy ra vườn rau ngắt hành, lập tức cầm một nắm hành tiến vào, Hắc Muội khen nàng hai câu tiếp tục xào rau.
Đợi hai món ăn đều làm xong, nàng chuyển bàn gỗ nhỏ tới dưới đại thụ ở cửa, Béo Nha và Tứ Nha vội vàng hỗ trợ chuyển ghế, mang chén đũa .
Hắc Muội xách thùng đi ra dòng suối nhỏ múc nước, bởi vì thùng cũng không lớn, hai tay nàng mỗi một bên xách một thùng lập tức đã trở lại, hắt hai thùng nước xuống dưới đất, như vậy lát nữa ăn cơm sẽ mát mẻ hơn.
Béo Nha đã dọn xong chén đũa, Tứ Nha ngồi ở bên cạnh mong chờ ăn cơm.
Hắc Muội múc một chén cháo lớn cho cha, lại múc thêm một chén đặt bên cạnh chờ chút nữa đưa cho nương nàng, thế này mới đem cháo chia đều vào chén ba tỷ muội nàng, nhìn trong nồi chỉ còn lại có một chén .
Không có biện pháp, trong nhà chỉ có hai mẫu ruộng nước, còn phải bán gạo lấy tiền, lương thực còn lại càng không nhiều.
Hắc Muội lấy ra khoai lang sớm đã luộc chín, đặt lên bàn, coi như là lấp đầy bụng .
Hiện tại sẽ chờ cha về nhà cùng nhau ăn cơm .
Đợi lúc này, Hắc Muội mang theo Tứ Nha đi phía trước vườn rau nhỏ cỏ, chỉ chốc lát sau đã nhỏ một rỗ cỏ dại về, Béo Nha đã mang dao và thớt gỗ đặt ở phiến đá, Tứ Nha chuyển ghế đá nhỏ lại, Hắc Muội khen các nàng bắt đầu ngồi xuống cắt cỏ dại, nàng cắt vô cùng mảnh, một bên cắt một bên đùa với Béo Nha Tứ Nha.
“Tứ Nha, có muốn ăn cá tôm không?”
“Muốn.”
“Vậy sáng mai muội với tam tỷ nhỏ cỏ cho gà ăn giữ nhà a, tỷ với cha sẽ ra đồn cấy mạ, nếu ngày mai trồng xong, sáng sớm ngày kia sẽ đi ra sông mò cá tôm về cho muội ăn.”
“Nhị tỷ, muộn muốn ăn thịt heo luộc.”Béo Nha nói.
“Muội giữ nhà, còn múc nước cho nương rửa mặt.”
“Ừm, Béo Nha, Tứ Nha đều ngoan.”
“Nhị tỷ, vẫn ăn cá tôm chiên sao?”
“Lần này tỷ làm bánh tôm cho các muội ăn, thế nào?”
“Tốt quá!”Béo Nha và Tứ Nha đều hoan hô .
Đúng lúc này, cách hàng rào ngoài cửa có tiếng thét lên, “Hắc Muội, cha ngươi ở ngoài đồng đang cãi nhau với người ta.”
Hắc Muội lập tức đứng dậy, người đang nói chuyện chính là người lập dị nhất thôn, thợ săn Lâm Đại, ông xem như là một nửa sư phụ của Hắc Muội, hắn đã nói như vậy khẳng định nghiêm trọng .
“Hai huynh đệ nhà Phùng Dũng, lại vì chuyện tháo nước.”Phùng Đại tiếp tục nói.
Vẻ mặt Béo Nha và Tứ Nha thấp thỏm lo âu nhìn Hắc Muội.
“Cám ơn Lâm thúc, con sẽ đi xem.”
Nói xong Hắc Muội một tay cầm dao phay một tay cầm củ khoai lang trên bàn, đối với Béo Nha nói, “Béo Nha, muội ở nhà trông chừng Tứ Nha, đợi cha về ăn cơm, đói bụng thì ăn khoai lang trước đi, không cần chờ tỷ.”
Nói xong nàng rút dao phay, dưới chân như cưỡi gió nhắm thẳng chân núi bay nhanh đến.
Hai mẫu ruộng nước nhà Hắc Muội nằm ngay dưới chân núi Đại Diệp, từ một cái hồ nước xuống phía dưới chính là ruộng bậc thang, mảnh ruộng nước không nhiều lắm nhưng xem như là mảnh ruộng có chất lượng tốt nhất thôn Đại Diệp, thu hoạch hàng năm hầu như từ mảnh ruộng này.
Thời điểm Hắc Muội đuổi tới bên cạnh hai mẫu ruộng nhà nàng đã có bảy tám người vây quanh, đều là người nhà họ Phùng ở đầu thôn, cha nàng, Phùng Quý và huynh đệ Phùng Dũng Phùng Trung ba người đang lôi kéo .
Phùng Trung và Phùng Dũng là người nổi danh ngang ngược ở đầu thôn, hai huynh đệ ỷ vào thân hình lực lưỡng và võ nghệ nên vô cùng bá đạo.
Cha nàng Phùng Quý rõ ràng bị vây trong hoàn cảnh xấu, nhưng như cũ không cam lòng hô, “Huynh đệ các ngươi không cho ta tháo nước ngày mai cấy mạ làm sao bây giờ a!”
Hắc Muội đến trên khúc cong của mảnh ruộng hét lớn một tiếng, “Phùng Dũng Phùng Trung, ta chém chết các ngươi!”, nói xong tựa như điên giơ dao phay lên xông về phía bọn họ.
Xa xa nhìn bóng người mạnh mẽ giơ cao dao phay chói lọi, mang theo dũng khí đập nồi dìm thuyền cùng một khí thế mãnh liệt quyết liều mạng mà đến.
Bên này ba người bị hù dọa giật mình, mấy người vây xem cũng đều né tránh.
Mắt thấy dao phay của Hắc Muội sắp đến trước mặt Phùng Dũng Phùng Trung không có xu thế thu hồi, hai huynh đệ vội vàng né tránh, Hắc Muội không buông tha tiếp tục đuổi theo, “Chém chết hai huynh đệ thiếu đạo đức các ngươi, dám ngăn cản nhà ta tháo nước vào ruộng, ta liều mạng với các ngươi.”
Cha nàng Phùng Quý cũng bị dọa choáng váng, còn tưởng rằng con gái thứ hai điên rồi, liền như vậy nhìn ngây người, Hắc Muội quay đầu hô, “Cha, tháo nước!”
Phùng Quý thế này mới phục hồi thần trí, tranh thủ thời gian lấy cái cuốc đào đất trong thửa ruộng nhà mình dẫn nước.
Lúc này ruộng nước các nhà đều tranh thủ từ giây từ phút dẫn nước vào ruộng, để mai cấy mạ cho tốt, huống chi mảnh ruộng dưới chân núi nguồn nước duy nhất chính là hồ nước này, các nhà khẳng định tranh nhau tháo nước.
Ruộng của Phùng Dũng Phùng Trung và ruộng nhà Hắc Muội ở trên một cái dốc, nhà hắn có năm sáu mẫu ruộng khẳng định vội vã dẫn nước, nên ngăn cản nhà Hắc Muội tháo nước, năm trước cũng như thế, đó là Hắc Muội đã ghi tạc trong lòng .
“Năm trước đã nhường nhịn các ngươi, năm nay chúng ta sẽ không nhịn nữa, ta chính là liều cái mạng này cũng không tiếc! Hôm nay cùng hai huynh đệ các ngươi nói trắng ra, ta chính là chém chết các ngươi, nhà chúng ta cũng còn nhiều đứa con gái thiếu đi một người, ta không sợ, một mạng đổi một mạng! Đêm nay ta sẽ ở trong này không ngủ trông chừng ruộng nhà ta, ta xem ai dám chặn nước của ta! Quản hắn là ai ta sẽ từ bỏ cái mạng này cùng hắn liều mạng!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Đêm nay Hắc Muội thật đúng là nói được làm được, dám canh giữ ở bờ ruộng xem nước trong mángtừng chútchảy trong ruộng nhà nàng, cha nàng Phùng Quý khuyên cũng khuyên không được.
“Cha, cha mau về nhà ăn cơm đi, buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta bắt đầu cấy mạ.”
“Vậy con cũng phải về nhà ăn cơm a.”
“Cha, con mà đi nói không chừng bọn họ lại đây đào đất , tối hôm nay không để nước chảy đủ, ngày mai chúng talàm sao cấy mạ.”
Phùng Quý ngẫm lại cũng đúng cuối cùng đành phải lay độngtự mình về nhà ăn cơm trước.
Ông vừa trở về nhà, Béo Nha vội vàng bưng nước lạnh lên, uống xong lại đưa ông đến bên thùng nước gột rửa bùn đất trên người.
Ông sờ đầu Béo Nha đầu nói, “Béo Nha hiện tại cũng giỏi giang như nhị tỷ con .”
Mặc dù một thân mệt mỏi nhưng vẫn cảm thấy thực vui vẻ.
Tắm rửa xong chuyện đầu tiên chính là vào phòng nhìn vợ Lâm Tú Cô.
“Hôm nay cày cả một ngày, làm ông mệt chết rồi, mau đi ăn cơm đi.”
Tú Cô nhìn chồng phơi nắng đến da đen kịt trong lòng khổ sở, trong thôn tuy nói rất nhiều nhà cũng không có gia súc cày ruộng đều là dựa vào sức người, nhưng trong nhà bà chỉ có Phùng Quý là một người đàn ông, thành thân suốt mười tám năm , lại không thể sinh một đứa con trai cho Phùng gia ông, cày ruộng toàn dựa vào một mình Phùng Quý, thật sự rất vất vả.
Phùng Quý dường như biết Tú Cô muốn nói cái gì đó, vội vàng nói trước, “Một chút cũng không mệt, Hắc Muội và Béo Nha hiện tại đều có thể giúp đỡ, hiện tại nàng đang mang thai, không nên nghĩ loạn , nói sau Hắc Muội làm việc nhà nông cũng không thua nam đinh, sáng mai nó sẽ cùng ta đi cấy mạ, khẳng định có thể một ngày làm xong.”
Phùng Quý mang theo hai đứa con gái nhỏ ở trong sân vô cùng cao hứng ăn cơm, chừa lại hai củ khoai lang để ở một bên.
Phùng Quý cơm nước xong đem chén cháo trước đo Hắc Muội đã lưu lại bưng vào trong phòng cho vợ, thế này mới cầm hai củ khoai lang đi ra ruộng nước.
Hắc Muội tiếp nhận khoai lang ăn như hổ đói, nàng thật đúng là đói bụng.
Phùng Quý nhìn tướng ăn của nàng cười cười, Hắc Muội này thật đúng là giống con trai.
“Cha, cha đi nói với tiểu thúc một tiếng, sáng sớm chúng ta cấy mạ, nhờ thúc ấy đến hỗ trợ, ruộng nước nhà bọn họ hôm nay không đến phiên tháo nước, ngày mai hẳn là có thể tháo nước .”
Phùng Quý gật đầu, “Vậy con ở đây trông coi, cha đi nhà bà nội con, lát nữa đến đổi cho con.”
“Dạ”
Phùng Quý từ ruộng nước hướng lên trên đường đi tắt qua sườn núi đi đến nhà đệ đệ ông Phùng Kim, cũng là nhà cũ của ông, chẳng qua lúc trước thời điểm ở riêng nhà cũ chia cho đệ đệ, ông trừ bỏ được chia hai mẫu ruộng nước trên đất gò kia, cơ hồ là cái gì cũng không có .
Nhà ở hiện tại là lấy tiền của nhà mẹ đẻ Tú Cô xây cất .
Cha Phùng Quý chết sớm, nương ông là Phùng bà bà thân thể vẫn khỏe mạnh, thật xa nhìn thấy bà Phùng Quý vội vàng hô, “Nương!”
“Đại quý, con đã đến rồi, ăn cơm chưa?”
“Nương, con đã ăn , Tiểu Kim đâu?”Phùng Quý nhìn trên bàn cơm có cháo đậu xanh còn có một chậu bánh mì thơm ngào ngạt hành dầu.
“Là đại ca đến à, huynh tìm chồng muội có chuyện gì không?”Từ trong phòng đi ra là một người phụ nữ trẻ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc một thân quần áo rách vá, khuôn mặt xinh đẹp, nói chuyện tròng mắt quay tròn chuyển động, chính là Vương Kiều Nga vợ của Phùng Kim.
Phùng Quý vội vàng tươi cười nói, “Đệ muội, sáng mai ta cấy mạ, muốn nhờ Tiểu Kim đi giúp —— “
Ông còn chưa nói hết, Vương Kiều Nga liền tỏ vẻ xin lỗi nói, “Ai nha, đại ca thật sự là ngại a, hai ngày nay muội không thoải mái, chồng muội đi trấn trên đến nhà mẹ muội lấy thuốc.”
Phùng Quý chà xát tay không nói thêm lời nào nữa, Vương Kiều Nga liếc mắt nhìn ông một cái khóe môi hé ra cười xoay người vào buồng trong.
Phùng bà bà nói, “Đại quý, không phải nương nói con, cô vợ ma ốm của con chính là con gà chỉ biết kêu khanh khách không biết sinh trứng, con đã ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi rồi, cho tới bây giờ ngay cả một đứa con trai cũng không có, một phòng hàng lỗ vốn, chuyện gì cũng phải dựa vào một mình con làm, nghe nương nói, con nên bỏ nó —– “
“Nương, trong nhà còn chờ con trở về , con đi đây!”
Phùng Quý luống cuống muốn về nhà.
Phùng bà bà xem xét trong phòng, tựa hồ con dâu thứ hai ở trong phòng không đi ra, vội vàng cầm lấy một miếng bánh hành khô nhét vào tay Phùng Quý, “Mau ăn.”
Thấy Phùng Quý cầm ở trong tay không ăn, quát khẽ, “Ăn ở trong này, đừng lại mang về cho người đàn bà vô dụng kia.”
Phùng Quý bất đắc dĩ nói, “Nương, nàng đang mang thai —– “
Phùng bà bà liếc trắng mắt nói, “Được rồi, mau trở về đi, nếu nó có thể giống Kiều Nga tiến vào cửa Phùng gia ta đã có thể sinh con trai thì con cũng đã không phải khổ cực như bây giờ.”
Nhìn cha cúi đầu ảo não đi tới, Hắc Muội khẽ hừ một tiếng, “Cha, có phải nhị thúc không ở nhà lại đi trấn trên không ?”
Phùng Quý gật đầu.
Hắc Muội cười nhạo một tiếng, kết quả như vậy nằm trong dự kiến của nàng, “Cha, lần sau bà nội kêu cha đi giúp nhà nhị thúc cấy mạ nếu cha đi con sẽ không nấu cơm , con dẫn theo Béo Nha Tứ Nha đi trấn trên làm ăn mày.”
Phùng Quý thở dài, “Ai, Hắc Muội, nói như thế nào hai nhà chúng ta cũng là —— “
“Là huynh đệ ruột có phải không? Có huynh đệ nào như vậy sao?”Hắc Muội đứng lên nói, “Cha, từ lúc con biết chuyện đến nay cũng chỉ thấy cha đi giúp nhà bọn họ làm việc, bọn họ có khi nào giúp nhà chúng ta việc gì chưa, có huynh đệ như vậy sao? Dù sao hôm nay con đã nói , nếu cha lại đi giúp nhà bọn họ làm việc con sẽ mang theo Béo Nha Tứ Nha lên trấn làm ăn mày, không trở lại cái nhà này nữa, con nói được thì làm được.”
Phùng Quý lại không nói lời nào, thật ra trong lòng ông cũng khó chịu, cha ông chết sớm, hồi đó chính mình là người duy nhất trong nhà lao động cực khổ làm ruộng nuôi cả nhà, đem đệ đệ Phùng Kim duy nhất này thương yêu như con mình, thậm chí còn đưa hắn đến trường tư ở trấn trên đọc sách vài năm, từ lúc hắn cưới vợ ở trấn trên đã xa lạ không ít.
Hắc Muội nhìn bộ dạng thương cảm của cha cũng không thể nói thêm gì nữa, tiếp tục ngồi ở trên bờ ruộng, cầm lá sen lớn ở trên đùi chính mình và cha nàng quạt đuổi muỗi, “Cha, cha về đi, con chờ tháo nước xong cũng trở về nhà ngủ, ngày mai chúng ta dậy sớm tranh thủ thời gian cấy mạ một ngày một đêm hẳn là không xê xích gì nhiều .”
“Nếu không hiện tại cha sẽ đem mạ rút trước, như vậy ngày mai có thể nhanh chút.” Phùng Quý suy nghĩ nói.
Hắc Muội vừa nghe nghĩ cũng đúng, dù sao hiện tại nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi còn không bằng trước đem mạ nhổ lên, ngày mai chỉ cần cấy xuống, như vậy sẽ mau hơn.
“Được, cha với con cùng nhổ đi!”
“Con không biết, nhổ không tốt, một mình cha làm là được rồi.”
“Không biết thì con có thể học a, hai năm trước cha cũng nói con không biết cấy mạ a.”
Phùng Quý cười cười, nhớ tới tình cảnh hai năm trước.
Khi đó con gái lớn Cát Tường vừa mới đính hôn vì chuẩn bị đồ cưới ông đã không cho nàng xuống ruộng cấy mạ, thân thể Tú Cô luôn không tốt làm không được bao nhiêu việc nhà nông, ông cũng đau lòng không cho bà xuống ruộng, vì thế hai mẫu ruộng nước đều phải dựa vào một mình ông làm việc.
Khi đó Hắc Muội vừa tròn mười một tuổi nói nàng muốn cùng ông xuống ruộng làm việc, chọc ông cười, nhưng không nghĩ tới Hắc Muội là người tính tình ương ngạnh mặt trời chưa lên mọc đã ở trong ruộng nước chậm rãi học, cuối cùng ba ngày cứ thế cắm được không ít.
Hắc Muội không nói hai lời trực tiếp đi theo phía sau cha đến bên góc ruộng nước.
Nương theo chút ánh sáng mơ hồ của hoàng hôn cuối cùng có thể thấy bộ dạng mạ xanh um tươi tốt ở nơi này.
Phùng Quý thoát giầy xuống nước, khom lưng xuống từ ngoài vào trong bắt đầu nhổ mạ, một bên nhổ một bên nói, “Duỗi ngón tay tới rễ mầm miễn cho khi nhổ bị đứt .”
Hắc Muội gật đầu cũng vội vàng cỡi giầy vén ống quần xuống nước, học bộ dạng của cha giơ tay sờ soạng gốc mạ trong bùn, vươn hai ngón tay xuống moi móc liền đem mạ nhổ lên.
Chỉ chốc lát sau càng nhổ càng nhiều, càng nhổ càng nhanh, rất nhanh đã có một bó to , lại học theo cha rút một mảnh lá mạ buộc chặt thành một bó, rễ mạ hướng về phía giữa ruộng nước.
Hai người bận rộn vài canh giờ , ánh trăng mọc lên thật cao trên không trung, chiếu xuống ruộng nước tỏa sáng chói lọi.
Phùng Quý mệt đến thắt lưng đều thẳng không đứng dậy.
“Cha, không sai biệt lắm , chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi! Sáng mai lại đến.” Hắc Muội thấy tháo nước không sai biệt lắm , mạ cũng nhổ hơn phân nửa .
Hai người về nhà rửa mặt xong lúc lên giường ngủ trăng đã nhô cao, mệt mỏi một ngày tự nhiên vừa nằm xuống liền ngủ.
Hắc Muội là bị Tứ Nha đánh thức , tiểu hài tử ngủ sớm thức dậy cũng phá lệ sớm, nàng nhìn ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã sáng không ít.
Nàng tuyệt đối dậy muộn, nàng vội vàng ra đồng, cha đã đi từ sớm , Béo Nha thế nhưng cũng đã đi ra phía sau núi cắt hoa ngũ vị.
“Tứ Nha, sao muội không kêu tỷ dậy sớm một chút?!”
“Cha nói đừng gọi tỷ, cho tỷ ngủ nhiều một chút.” Tứ Nha sợ đánh thức nương, nói chuyện âm thanh ép tới rất thấp.
Hắc Muội sờ sờ đầu nàng, cười cười, “Tứ Nha về sau đừng nghe cha , cha so với tỷ càng mệt, tỷ không đi làm việc thì cha phải làm một mình.”
Tứ Nha gật đầu.
“Tứ Nha, điểm tâm sáng, chờ tam tỷ trở về, hai đứa ăn đi, ăn xong rồi thì đưa điểm tâm ra ruộng cho cha và tỷ, hâm nóng mì trong nồi lại bưng vào cho nương.”
Tứ Nha một bên lên tiếng trả lời một bên đi theo phía sau Hắc Muội ra cửa , thân hình nho nhỏ ngồi xổm ở vườn rau vừa nhổ cỏ vừa cùng nàng nói lời tạm biệt.
Hắc Muội bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi hôm qua trở thành hư không , vì những người thân đáng yêu này nàng phải mau chóng trở nên mạnh mẽ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Thời điểm Hắc Muội tới ruộng, cha nàng đã đem số nửa mạ còn lại nhổ gần hết, nước trong ruộng đã đủ rồi, không cần tháo nước , chỗ đất tháo nước đã dâng lên, hiện tại nước đang hướng ruộng của hai huynh đệPhùng Dũng Phùng Cường cách vách chảy qua.
“Cha, con đến đây.”
Phùng Quý không nghĩ Hắc Muội nhanh như vậy đã tới, cười cười, nói n, “Hiện tại con đang trong tuổi trưởng thành nên ngủ nhiều một chút.”
“Không có gì, giữa trưa con ngủ tiếp một lát.”
Hai người không nói thêm nữa vùi đầu cấy mạ, Phùng Quý là người có năng lực , từ khi ông mười mấy tuổi đã làm nông sống đến bây giờ, cấy mạ vừa mau vừa tốt, mạ cắmkhông dày không thưa, không sâu không cạn, ngay ngay thẳng thẳng, nhìn xa xa từng hàng từng hàng, chỉnh chỉnh tề tề.
Nhưng Hắc Muội cũng không thua ông, năm nay là năm thứ ba Hắc Muội xuống ruộng, trừ cắt lúa tốt ra thì chính là cấy mạ .
Cha và con gái hai người như đang thi nhau cắm.
Một mẫu ruộng một người giỏicắmnhanh nhất cũng mấtbảy tám giờ, nói cách khác hai mẫu ruộng nước nhà Hắc Muội hai cha con thế nào cũng phải bận đến giữa trưa mới có thể làm xong.
Có đôi khi hai người cũng lên bờ bắt lấy con đỉa bám vào chân hút máu bỏ vào trong ống trúc, lại uống mất ngụm nước rồi tiếp tục xuống ruộng cấy mạ.
Đợi tới lúc mặt trời lộ ra một tia đỏ rực Béo Nha đưa cơm đến .
Trừ bỏ cháo và bánh ngô như thường lệ ra bên trong còn có nửa cái bánh hành khô, chính là hôm qua Phùng Quý từ chỗ nương ông mang về nhà, vốn tối hôm qua ông mang về đặt ở trong nồi định sáng nay kêu Hắc Muội hâm nóng lại làm điểm tâm cho Tú Cô, không nghĩ tới bà lại đem nửa cái cho Phùng Quý.
“Hắc Muội, con ăn đi!”
Phùng Quý đem nửa cái bánh đưa cho Hắc Muội.
Hắc Muội bưng chén cháo một hơi uống xong, cầm cái bánh ngô xé ra phân nửa lại đem bánh hành khô xé xuống một miếng nhỏ nhét vào trong bánh ngô ăn , còn lại hơn phân nửa lại chia ra làm hai, một bên đặt vào chén cha nàng, “Cha, tâm ý của nương cha không ăn không được.”
Nói xong lại cầm nửa miếng còn lại đưa cho Béo Nha, “Béo Nha, muội mang về nhà cùng Tứ Nha chia nhau ăn!”
Béo Nha nhìn miếng bánh hành khô trong tay nuốt nước miếng, miệng lại nói, “Nhị tỷ, tỷ và cha ăn đi, muội và Tứ Nha ở nhà không làm gì nên cũng không đói bụng!”
Hắc Muội đối với nàng cười cười, ” Béo Nha chúng ta thật sự đã trưởng thành!”
Cuối cùng miếng bánh khô dầu đó Hắc Muội đã kiên trì cho Béo Nha mang về cùng Tứ Nha ăn, lại dặn Béo Nha thu dọn chén đũa một hồi mang thanh sắt đến chọc đỉa.
Béo Nha vui vẻ hết sức, “Nhị tỷ, năm nay lại có thật nhiều đỉa sao?”
“Đúng vậy, để Tứ Nha ở nhà với nương, muội đến đây a!”
Nói xong Hắc Muội chạy nhanh xuống ruộng tiếp tục cấy mạ, không bao lâu rất xa trên bờ ruộng có một người đi đến, ánh mặt trời lóng lánh từ phía sau nàng chiếu lại, làm nổi bật đầu tóc nàng giống như ánh lên một tầng tơ vàng, “Hắc Muội, Phùng đại ca, muội đến hỗ trợ !”
Người đến chính là Ngô mụ ở sát vách nhà Hắc Muội.
“Má Ngô, sao má đến đây?”
“Đại muội tử, chúng ta không cần muội hỗ trợ, mau trở về đi!”
Ngô mụ không để ý tới hai người từ chối trực tiếp cởi giày vén ống quần xuống ruộng, có chút không quen tay tháo ra một bó mạ bắt đầu cắm.
“Đại muội tử, muội làm ta thật ngại!”
“Phùng đại ca, này có cái gì đâu, muội và Thanh Thủy ở nhà huynh, huynh một chữ cũng không thu, tới giúp hai người làm chút việc huynh còn muốn khách khí với muội?”
“Má Ngô, cám ơn!”Hắc Muội thật ra không khách khí, ngẩng đầu đối với bà cười đến vô cùng vui vẻ.
Mặc dù Ngô mụ không am hiểu việc nhà nông nhưng có người hỗ trợ làm cho tinh thần nàng càng thêm hăng hái .
“Hắc Muội, đừng nhìn nhà của má rất nhiều năm không làm ruộng , mới trước đây má ở nhà mẹ đẻ cũng là một người tài giỏi, khi đó má đi theo cha xuống ruộng —— “
Mặt trời càng lên cao , nhưng Hắc Muội vẫn chưa cảm thấy mệt, cùng Ngô mụ nói nói cười cười , nhiều người sức lực lớn, tiến độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Ngô mụ bỗng nhiên nhảy lên bờ, thét chói tai , “Mã hoàng!”
Rất nhanh bà đã trấn định lại, bà đối với ong vò vẽ cũng không phải không quen thuộc, bà cũng là cô nương ở thôn Đại Diệp, trước kia tự nhiên đã trải qua việc nhà nông, chính là từ lúc xuất giá vào trong trấn, sinh hoạt hơn mười năm đã rất lâu không có xuống ruộng , cho nên chợt nhìn thấy mã hoàng trắng tinh ngọa nguậy máu tươi đầm đìa có chút không thích ứng kịp.
Hắc Muội vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống, chụp tay lên bắp chân Ngô mụ, mã hoàng một bên ăn đến béo ú một bên lui ra ngoài, Hắc Muội khẽ kéo mã hoàng ra ngoài.
“Giẫm chết nó, mấy con mã hoàng hút máu này là ghê tởm nhất.”Ngô mụ hung hăng nói.
“Khó mà làm được, “Hắc Muội nói xong đem mã hoàng thả vào trong ống trúc đặt bên cạnh đám cỏ ở bờ ruộng.
Ngô mụ xem xét, bên trong tất cả đều là chi chít mã hoàng đang ngọa nguậy, bà nhìn thấy toàn thân đều run lên, “Má ơi, Hắc Muội, con bắt nhiều mã hoàng như vậy làm gì ?”
Hắc Muội cười đắc ý, “Hắc hắc, đây chính là thứ tốt!”
Đang nói Béo Nha đã chạy đến, trong tay cầm thanh sắt thật dài.
Hắc Muội chỉ chỉ ống trúc, “Béo Nha, giao cho muội!”Lại cùng Ngô mụ xuống ruộng tiếp tục cấy mạ .
“Yên tâm đi nhị tỷ!” Nói xong Béo Nha ngồi xổm ở trên cỏ cầm lấy thanh sắt đâm mã hoàng thành xâu như xâu kẹo hồ lô.
“Béo Nha, bên cha còn có một đồng.”Hắc Muội ngẩng đầu nói, Béo Nha lại kích động chạy tới bên ruộng Phùng Quý.
“Hắc Muội, các con đem mã hoàng xâu lại làm chi vậy?”
“Má Ngô, mã hoàng còn gọi là đỉa, sau khi phơi khô chúng nó có thể làm thuốc Đông y, mấy y quán trong thành thu mua một hai lượng bạc.”
“Thật sự?” Ngô mụ chấn động, “Má ở trong trấn thời gian dài như vậy cũng không biết.”
“Y quán trong trấn nhỏ đương nhiên không cần thứ này.”
“Hắc Muội, sao con biết thứ này?”
“Năm kia không phải con với sư phó Lâm thúc của con đi trong thành bán da hồ ly sao, trong lúc vô tình biết được, nghĩ dù sao trong ruộng có nhiều đỉa như vậy, trước kia bắt được đều giết chết , chỉ cẩn xử lý một chút còn có thể bán lấy tiền, không phải rất tốt sao!”
“Vậy phải xử lý như thế nà?”
Ngô mụ hỏi.
Hắc Muội ngẫm lại Ngô mụ là từ trấn trên đến , tuy rằng trong nhà không ruộng người cũng thiện lương, nhưng có một điểm không tốt, chính là người miệng rộng, cái gì cũng thích đi nói khắp nơi.
Vì thế Hắc Muội nói, “Thực phiền toái, hai ba lời khó nói hết về sau lại từ từ nói với má, mau cấy mạ đi, lát nữa còn phải về nhà ăn cơm với Thanh Thủy nhà má.”
Quả nhiên, Ngô mụ vừa nghe xong nhìn thấy mặt trời đã sắp lên đỉnh, nghĩ đến Thanh Thủy đã trở về không còn tâm tư nói chuyện nữa, gia tăng tốc độ trên tay.
Hắc Muội thấy Ngô mụ nếu không nói nhiều nữa vùi đầu làm việc mím môi cười cười, tốc độ cũng nhanh hơn.
Trong chốc lát Béo Nha đã giơ một xâu đỉa thật dài về nhà, đặt nằm ngang lên sào quần áo phơi khô dưới ánh nắng gay gắt.
Không bao lâu, mấy con đỉa vốn còn vặn vẹo thân hình không ngừng giãy dụa đã dần dần thành thật lại.
Béo Nha đứng ở trước cửa lôi kéo Tứ Nha nhìn xa xa nói, “Xem bọn xấu xa tụi bây còn dám hút máu của cha và nhị tỷ nữa không, đem bọn bây phơi khô sau đó đi hiệu thuốc bắc đổi tiền mua thuốc bổ cho nương ta.”
“Tam tỷ, muội cũng muốn đi bắt!”Tứ Nha nói.
“Bây giờ muội còn nhỏ, chờ muội lớn lên lại đi, hiện tại quan trọng nhất là phải chiếc cố nương cho tốt.” Béo Nha mới mười tuổi nói lời này với Tứ Nha rất giống một bà cụ non.
Tứ Nha gật đầu, “Vậy muội vào nhà trò chuyện với nương.”
Béo Nha lại cầm mấy thanh sắt đi ruộng nước, trong ống trúc trên bờ ruộng lại đầy một đồng đỉa, nàng cao hứng kêu lên, “Nhị tỷ, ruộng chúng ta thật nhiều mã hoàng a!”
“Ruộng nhiều mã hoàng là ruộng màu mỡ!”Phùng Quý nói.
Có Ngô mụ hỗ trợ thời điểm còn một canh giờ nữa là giữa trưa hai mẫu ruộng đã cắm được không sai biệt lắm , Hắc Muội khuyên Ngô mụ về nhà.
Bà ngẫm lại Thanh Thủy cũng sắp từ trường về nhà , nên không hề kiên trì, lên bờ nói, “Phùng đại ca, muội về trước nấu cơm cho Thanh Thủy a.”
“Đại muội tử, cám ơn muội!”
“Không cần cảm ơn, đều là hàng xóm gần nhau !”
Hắc Muội cũng liên tiếp nói lời cảm tạ .
Đợi cho Ngô mụ đi rồi, Béo Nha nhìn thấy ruộng nước đã sắp cấy xong, nói, “Cha, nhị tỷ, con về nhà trước hái mấy trái dưa chờ hai người về nhà ăn.”
Nói xong nhảy tung tăng về nhà , phơi mã hoàng xong, liền đến vườn rau trước cửa chỗ mấy trái dưa nằm phủ phục trên mặt đất nhô ra lớp vỏ dính bụi đất, lại vào nhà bếp từ trong vại múc ra hai gáo nước đổ vào trong chậu, đặt dưa vào trong nước lạnh.
Phùng Quý không nghĩ tới còn chưa tới giữa trưa hai mẫu ruộng nước đã cấy xong, hiện tại Hắc Muội làm việc nhà nông càng ngày càng thuần thục a!
Hai người về đến nhà, Béo Nha đã ôm dưa rửa sạch ra.
Phùng Quý nhìn nhìn nói, “Béo Nha, con đem một trái đến nhà bà nội đi!”
Béo Nha sửng sốt đem dưa ôm vào trong ngực không buông tay, nhìn Hắc Muội chờ nàng lên tiếng.
Hắc Muội không mặn không nhạt nói, “Vẫn là đưa đến nhà má Ngô, giúp chúng ta cấy mạ tới trưa, ngay cả miếng nước cũng chưa mời má uống!”
Phùng Quý cái gì cũng không nói, tẩy sạch chân liền vào phòng xem Tú Cô.
Hắc Muội ra dấu, Béo Nha vội vàng ôm một trái dưa chạy như điên đến nhà Ngô mụ ở cách vách.
Thanh thủy nhà Ngô mụ mồ côi từ trong bụng mẹ đang từ trường tư thục Trần gia dưới thôn tan học về nhà , hắn so với Hắc Muội nhỏ hơn một tuổi, là một bé trai trắng nõn thanh tú, Béo Nha trông mong nhìn chằm chằm Thanh Thủy, “Thanh Thủy ca, muội đưa dưa đến cho huynh ăn.”
Thanh Thủy vô cùng lễ phép nhận dưa nói “Cám ơn!”
Béo Nha nhìn hắn đi tới càng gần, kề sát bên cạnh hắn vô cùng thân thiết kêu, “Thanh Thủy ca.”
Thanh Thủy không dấu vết nói, “Béo Nha, muội mau về nhà đi, giúp nhị tỷ muội nhóm lửa nấu cơm.”
Béo Nha chu cái miệng nhỏ nhắn không cam lòng nguyện rời đi.
Trong nhà Hắc Muội đã bắc nồi bắt đầu nấu cơm, thấy Béo Nha đã trở lại, kêu nàng xem lửa, nàng đi vườn rau hái đồ ăn.
Trước cửa vườn rau tổng cộng có bốn năm luống đất, trồng đủ loại rau, dưới chân sào trúc cắm thành hàng rào cũng có rất nhiều loại qua quả, tùy ý nhìn xem có thể thấy được qua quả rủ xuống.
Hắc Muội hái mấy trái mướp, một trái bầu và một trái bí đỏ, trở lại nhà bếp, bắt đầu bào vỏ cắt rau, đem mướp cắt thành sợi, bầu cắt thành miếng mỏng, vỏ mướp và vỏ bầu giữ lại nấu cho heo ăn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Một lát sau nàng đã chuẩn bị xong đồ ăn, cơm trong nồi đã sắp nở.
Nàng mở ra nhìn nhìn, không sai biệt lắm , đặt cái nắp hơi lệch ra một chút, xách cái nồi nghiêng về một phía rót nước cơm, xong rồi đặt lên lò nấu tiếp, lấy một cái nồi khác đặt lên bếp bắt đầu xào rau .
Đang xào bầu, nghe được bên ngoài nhà bếp có tiếng gà kêu, Béo Nha nhãn tình sáng lên, “Nhị tỷ, hôm nay gà đẻ nhiều hơn một cái trứng!”
“Muội đem trứng nhặt bỏ vào trong rổ phía sau phòng, lại đếm xem hiện tại đã có bao nhiêu trứng rồi.”
“Dạ!”
Béo Nha vui vẻ đi ra ngoài đến rừng trúc nhỏ, nơi đó có căn nhà cỏ tranh dùng để làm chuồng gà, nơi đó quả nhiên lại có một trứng gà , còn nóng hổi .
Nàng thật cẩn thận nhặt lên, đem ra sau phòng, trên miệng vại gạo có một cái rổ trúc, trong rổ tất cả đều là trứng gà trắng bóng.
Béo Nha đếm từng cái , tất cả đều là dựa theo mấy con số Hắc Muội dạy Béo Nha đếm.
“Tỷ, có năm mươi bốn trứng !”
Hắc Muội một bên xào bầu, một bên khen, “Béo Nha đếm thật sự đúng, muội đem cái trứng mới đẻ sớm nhất lấy ra ba trứng, hôm nay chúng ta và nương đều ăn trứng gà.”
Béo Nha vừa nghe các nàng cũng có thể ăn trứng gà mừng như điên, chạy nhanh ra phía sau.
Hôm nay Hắc Muội quyết định ăn trứng gà cũng không phải tâm huyết dâng trào, nghĩ mấy ngày nay cha nàng cày ruộng cấy mạ thật sự vất vả, làm vài cái trứng gà bồi bổ, nói sau, lúc này thời tiết nóng, trứng gà giữ thời gian lâu qua cũng không tốt.
Hắc Muội đem mướp xào xao rồi bỏ thêm một gáo nước từ từ nấu, đợi cho thời điểm sắp chín Béo Nha đã đem ba cái trứng gà vào.
Nàng cầm cái chén lớn, đánh hai quả trứng quấy, đợi cho mướp trong nồi mở ra bên quấy bên đánh tiếp, nhất thời hiện lên một mảnh trứng hoa, thơm ngào ngạt .
Tứ Nha ngửi thấy mùi thơm chạy vào .
“Tứ Nha, giữa trưa ăn canh mướp nấu với trứng, có thích không?”
“Thích!” Con ngươi đen nhánh của Tứ Nha tỏa ra ánh sáng kinh hỉ.
Vẫn theo quy củ, Hắc Muội múc một chén để nguội cho nương nàng , thế này mới phân phó Béo Nha dọn chén đũa ăn cơm.
Giữa trưa ăn là cơm đậu, mỗi ngày chỉ có giữa trưa mới ăn cơm khô, tự nhiên vì tiết kiệm gạo, trong cơm không phải thêm đậu thì chính là thêm một ít khoai lang bí đỏ , nhưng cũng may cuối cùng cũng khô.
Tứ Nha kêu Phùng Quý đi ra ăn cơm, bận rộn cả buổi ông đã rất đói , một chén cơm khô lớn ăn vài miếng đã hết, Béo Nha vội vàng lại bới thêm chén cơm cho ông,
Thức ăn trên bàn, bầu xào và canh mướp đều là rau dưa tươi mới vô cùng ngon miệng, mấy người ăn hăng say.
“Cha, cơm nước xong cha bưng cơm vào phòng cho nương, mới nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừm, Hắc Muội, ăn xong con cũng ngủ một giấc thật tốt đi.”
Cơm nước xong Béo Nha tranh phần thu dọn chén đĩa, Hắc Muội an tâm đi nhà chính nằm xuống giường trúc liền ngủ.
Ngủ một giấc đến trời đen kịt, trong giấc mơ ngọt ngào, nàng đang bắn tên vào bia, chung quanh khán đài bóng người trùng điệp, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Thẳng đến giọng nói ngọt ngào trẻ con của Tứ Nha hô, “Nhị tỷ, nhị tỷ.”
Nàng mới nháy mắt tỉnh táo lại, đã lâu không nằm mơ về kiếp trước, không nghĩ tới hôm nay ngủ trưa thế nhưng lại thấy giấc mộng này, nàng lau khóe môi nhếch lên nụ cười, thấy bên ngoài mặt trời đã lặn , giấc ngủ này thật sự no đủ, hỏi “Tứ Nha, cha đâu?”
“Dưới ruộng chọn phân .”
Hắc Muội nhanh chóng vo gạo chuẩn bị cơm chiều, gọi Béo Nha nhóm lửa, nàng ngồi trên tảng đá trước cửa nhà bếp gọt bí đỏ, buổi tối nấu cháo bí đỏ.
Đợi cho nàng đem bí đỏ cắt thành khối bỏ vào trong nồi đối Béo Nha nói, “Béo Nha, muội thấy nước sôi thì đặt cái nắp hơi lệch ra, cho lửa nhỏ lại.”
Nói xong Hắc Muội cầm hai cái thùng đựng thức ăn cho heo và đòn gánh đi ra ngoài sân.
Ngoài sân sát góc phía Bắc chính là hầm cầu, phân muôi quả nhiên ở nơi này, nàng chịu đựng mùi thối dày đặc múc đầy hai thùng, gánh lên đi ra ruộng.
Giờ phút này trong ruộng nước đã có rất nhiều người đang cấy mạ , ngửi thấy mùi phân mọi người vô cùng ngạc nhiên nhìn Hắc Muội gánh hai thùng phân tới.
Đại Bàn tẩu nói, “Hắc Muội, muội là một khuê nữ không thể gánh phân a.”
“Vì sao, muội gánh rất tốt vì sao không thể gánh?”
“Khuê nữ gánh phân về sau sẽ không gả ra ngoài được a!”
Hắc Muội liếc mắt, “Đại Bàn tẩu, muội không tin cái này !”
Nàng còn muốn nói cái gì đó, trượng phu của nàng Thủy Sinh ở một bên đã nói trước, “Đừng nói bừa, bộ dạng Hắc Muội xinh đẹp như vậy về sau nhà ai cưới nàng là thật có phúc, làm sao có thể không gả đi được!”
Hắc Muội nhìn về phía Thủy Sinh nhếch miệng cười, “Thủy Sinh ca, cảm ơn lời khen của huynh!”
Trong ruộng bên kia, có một tẩu tử thấp giọng nói, “Cũng không biết xấu hổ! Thật sự là con của hồ ly tinh sinh ra!”
Ánh mắt sắc bén của Hắc Muội liếc mắt nhìn nàng một cái, là Cúc Trân thẩm.
Thời điểm nàng đi qua chậm rì rì nói, “Ai, nếu con không xấu hổ cũng không làm ra chuyện cùng người ta bỏ trốn!”
Cúc Trân thẩm lập tức mặt mũi sững sờ , trong lòng cả kinh tim đập thùng thùng nửa ngày, con gái bà mười lăm tuổi đã cùng một tiểu tử thôn khác bỏ trốn , bà đối với bên ngoài nói là con gái đi làm nha hoàn ở một gia đình giàu có trong thành , trong thôn cũng không có ai biết tình hình thực tế, không nghĩ tới lại bị Hắc Muội nói ra trực tiếp.
Hắc Muội nhìn trên mặt bà một trận xanh một trận trắng , cười nhạo rời đi, trong lòng nghĩ đừng tưởng rằng cha nàng không có con trai, người ta có thể liên tiếp bố trí nhà nàng, hơn nữa nàng hận nhất người khác nói nương nàng không đúng.
Kỳ thực Cúc Trân thẩm này không phải lần đầu tiên nói bậy nhà nàng.
Phùng Quý đang gánh thùng không định đi gánh phân, thấy Hắc Muội ở phía trước đang gánh phân tới, mặt nhăn nhíu nói, “Sao con lại gánh phân đến , mau về nhà đi.”
Hắc Muội tuyệt không sợ cha nàng, cười hì hì tiếp tục đi vào trong ruộng, mấy hán tử đang ở trên bờ ruồng uống nước, nhìn thấy bóng Hắc Muội vững vàng đối với Phùng Quý nói, “Đại Quý, huynh nuôi con gái thật tốt a!”
Phùng Quý cười cười, lại không nói lời nào.
Thời điểm mặt trời đã hoàn toàn xuống núi hai người đại khái gánh gần hai mươi thùng phân vào trong ruộng, bao nhiêu đó xem như đủ rồi, năm trước cũng chỉ gánh mười mấy thùng thôi.
Hắc Muội kêu cha đi về trước, “Cha về nhà tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, con giúp nhà Đại Bàn tẩu cấy mạ một lát.”
Phùng Quý gật đầu, trong lòng hiểu rõ, Hắc Muội giúp nhà người ta cấy mạ chỉ là chuyện thứ yếu, mà mục đích thực sự chính là muốn bắt mã hoàng đi, trong túi căng phồng kia không phải là ống trúc đựng mã hoàng sao.
Ông không nói cái gì nữa, trước gánh hai thùng phân đi ra hồ nước rửa thùng.
Nhà Thủy Sinh và Đại Bàn tẩu mặc dù có bốn năm mẫu ruộng nước, xem như nhiều ruộng nhất trong thôn, nhưng nhà nàng không nhiều người lắm, hơn nữa người già trẻ nhỏ, căn bản không thể lao động gì, trên cơ bản đều là hai vợ chồng Thủy Sinh làm việc, cho nên thấy Hắc Muội tới nói hỗ trợ cấy mạ thì mừng rỡ.
Đại Bàn tẩu vô cùng cảm kích, nàng biết Hắc Muội tuy rằng tuổi không lớn nhưng làm việc đồng áng rất giỏi.
“Hắc Muội, đáng tiếc hai thằng con nhà ta quá nhỏ , nếu không ta khẳng định sẽ hướng cha muội xin muội làm con dâu.”
“Đại Bàn tẩu, khó mà làm được, đó không phải rối loạn vai vế sao , muội gọi hai người ca tẩu, chúng ta ngang hàng nhau, muốn muội làm con dâu, vậy không phải muội sẽ tụt vai vế sao.”
Một câu làm hai vợ chồng Thủy Sinh ha cười ha ha.
Hắc Muội chỉ chốc lát sau một mình đã cắm được một đống mạ lớn, trong ống trúc mã hoàng cũng bắt tràn đầy , thẳng đến trời tối hoàn toàn Béo Nha mới tới kêu về nhà ăn cơm.
Nhìn một đống mã hoàng, Béo Nha cũng cao hứng .
Thời điểm cơm chiều nương nàng Tú Cô cũng khó được ngồi xuống bàn cơm dưới cây đại thụ, Phùng Quý săn sóc lót dưới mông bà một miếng đệm mềm.
“Nương, sao nương lại ngồi dậy?”
“Nằm nhiều ngày như vậy thật buồn chán đi ra ngoài ngồi một chút cũng tốt.” Tú Cô nói, nhìn chồng và mấy đứa nhỏ cười vô cùng dịu dàng.
Béo Nha vừa vặn từ buồng trong đi ra, trên người mang theo một cỗ hương vị hun khói, Hắc Muội hỏi, “Xông muỗi trong phòng nương sao ?”
Béo Nha gật đầu.
Phương pháp xông muỗi ở cổ đại rất đơn giản, chính là lúc mùa thu lột vỏ cây phong phơi nắng cho khô, mùa hè có thể đốt lên xông muỗi, khuyết điểm chính là sương khói quá lớn, dễ bị sặc, khi xông muỗi trong phòng không được ở quá lâu.
Tứ Nha cầm cây quạt hương bồ lớn vô cùng nghiêm túc giúp Tú Cô đuổi muỗi.
Cháo bí đỏ đã sớm nguội, đồ ăn giữa trưa đã chuẩn bị xong, mướp và bầu xào, tuy rằng cả hai món này phân lượng đủ.
Hắc Muội thấy nương uống cháo bí đỏ mới nhớ tới trong nồi còn nước trứng, lại đem ra cho Tú Cô, “Nương, ăn đi.”
Tú Cô vô luận là cho Tứ Nha hay Béo Nha các nàng đều rất hiểu biết không chịu nhận, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của chồng và con gái trong mắt mang lệ mỉm cười ăn.
Cơm nước xong ánh trăng đã lên, cửa một mảnh ánh sáng, cả nhà tiếp tục ngồi ở cửa hóng mát.
Hắc Muội cố ý vô tình nói, “Nương, có phải Cúc Trân thẩm trước kia cùng nhà chúng ta từng có va chạm hay không?!”
“Sao lại hỏi vậy?”
“Con cảm thấy thẩm ấy nói chuyện thật chua chát, kỳ quái .”
Tú Cô nhìn Phùng Quý ngồi một bên cúi đầu không nói gì che miệng cười cười, Hắc Muội xem xét hai người, “Nương, xem ra thật đúng là có chuyện xưa a, mau kể đi!”
“Nương, nói mau!”Béo Nha cũng thúc giục .
Phùng Quý vội vàng đứng dậy nói, “Ta vào phòng xem xông muỗi tốt chưa.” Vội vàng rời đi như chạy trốn.
Tú Cô cười càng vui vẻ , ba tỷ muội Hắc Muội càng sốt ruột thúc giục nàng mau kể.
Đợi nương kể xong nàng chung quy với hiểu được , thì ra hai mươi năm trước thời điểm cha nàng Phùng Quý còn là một thằng nhóc Cúc Trân thẩm là một đại cô nương Trần gia ở cách vách, trong lúc vô ý nhìn thấy Phùng Quý đó là nhất kiến chung tình, phương tâm ám hứa (tâm hồn thiếu nữ vụng trộm trao đi).
Đáng tiếc, khi đó Phùng Quý đã có người trong lòng, chính là Tú Cô, một lòng không phải Tú Cô không cưới.
Cúc Trân thẩm đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng.
Hắc Muội nhìn cha ra khỏi phòng như kẻ trộm cười nói, “Không thể tưởng tượng được lúc cha còn trẻ có thể trêu hoa ghẹo nguyệt a!”
Một câu nói làm cho cả nhà bao gồm Phùng Quý ở bên trong dở khóc dở cười.
“Dùng từ không đúng, dùng từ không đúng, hẳn là phong lưu phóng khoáng!”
Mọi người lại cười phá lên.
Mọi người đều trở lại phòng ngủ, Béo Nha Tứ Nha nằm ở bên cạnh nàng đang ngủ.
Trong bóng đêm khuôn mặt Hắc Muội như cũ mang theo ý cười, nàng thực cảm tạ ông trời cho nàng đầu thai vào nhà này, tuy rằng cuộc sống khó khăn , nhưng cha mẹ đều rất hòa hợp thực sự thương con cái, chưa từng vì các nàng là con gái mà khắt khe.
Chỉ cần người một nhà cười cười nói nói , kỳ thực có khổ cực cũng không có chuyện gì!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Sáng sớm hôm sau Phùng Quý phải đi ra đồng nhặt mấy hạt ngô rơi trên mặt đất suốt một ngày.
Buổi chiều Hắc Muội mang theo Béo Nha cùng đi hỗ trợ đem ngô về nhà.
Phùng Quý lại suốt đêm đem ngô buộc lại rồi phơi khô.
Cứ như vậy, việc nhà nông hết một việc lại tới một việc khác.
Tiếp qua mười ngày phải đào đậu phộng , sau đó là dúm ngô bổng .
Dúm là phép đong ngày xưa cứ đếm 256 hạt gọi là một toát)
Hắc Muội một ngày này ở nhà trừ bỏ mang muội muội nấu cơm phơi mã hoàng còn đem vườn rau cuốc đất một lần, lại hắt nước.
Lúc buổi chiều tối Hắc Muội cố ý chạy quanh trước cửa nhà bà nội nàng, hình như nhị thúc nàng Phùng Kim đã trở lại.
Buổi tối lúc hóng mát Hắc Muội nói với Phùng Quý, “Cha, hai ngày nay cũng không có gì quan trọng, ngày mai cha dậy sớm đem năm mươi cái trứng gà đến trong thành bán đi, còn có một ít rau dưa .”
“Bán ở Cầm trấn không được sao, có thể kịp về nhà.”
“Cha, còn có thuốc Đông y a, không nên đến y quán trong thành bán , giá cả cha cũng biết rồi, trứng gà đến phía sau thành cũng có thể bán được giá tốt.”
Lúc này thời tiết nóng rất nhiều gà cũng không đẻ trứng , nhà Hắc Muội nuôi hơn mười con gà, mỗi ngày cũng chỉ có bốn cái trứng mà thôi.
“Buổi tối không phải không về được.”Tú cô hỏi.
“Vừa lúc nhà Lâm thúc ở trong trấn ở nhờ một đêm không phải rất tốt sao? Không cần vội vả trở về ban đêm, còn có thể bán thêm một ít thức ăn.”
Phùng Quý ngẫm lại thấy cũng đúng, Tú Cô thấp giọng than, “Đại Quý, đều do ta không thể làm gì, cái gì cũng giúp không được, liên lụy chàng!”
“Tú Cô, đừng nói như vậy, ta chỉ cần ở cùng với nàng cho dù ăn trấu ta cũng vui.”
Hắc Muội đã dẫn Béo Nha Tứ Nha về phòng ngủ, ngày hôm sau trước khi gà gáy nàng liền tỉnh, nhanh chóng làm bánh nướng áp chảo.
Chỉ chốc lát sau, đã làm ra vài khối bánh lớn dùng vải gói lại đặt ở trong giỏ trứng gà.
Thời điểm gà gáy tiếng đầu tiên Phùng Quý đi rửa mặt , sửa sang lại giỏ xách.
Thấy Hắc Muội đang ở trong vườn hái rau , còn cầm kéo cắt , nói, “Sao tối qua không hái?”
“Cha, buổi sáng hái rau mới tươi, người trong thành rất thông minh, vừa thấy đã biết rau này mình hái khi nào!”
Phùng Quý gật đầu, từ khi con gái lớn Cát Tường xuất giá Hắc Muội nói chuyện và làm việc đều rất rõ ràng hợp lí , ông cũng là tin phục (tin tưởng và nghe theo), trên cơ bản một năm nay Hắc Muội đã làm đương gia .
Hắc Muội ở trong giỏ rau đặt một cái bao nhỏ, “Cha, đây là mã hoàng, cha nhớ bán đồ ăn trước, mới đi bán cái này, nếu thừa chút dưa chuột thì tặng cho chưởng quầy ở y quán.”
Phùng Quý gật đầu, cầm giỏ xách liền xuất phát.
Quả nhiên vừa ăn qua điểm tâm Phùng bà bà đã tới, hỏi Hắc Muội cha nàng đâu.
“Bà nội, bà tìm cha con có chuyện gì không?”
“Không phải nhị thúc con bắt đầu cấy mạ sao, nhị thẩm con thân thể lại không tốt, một mình hắn không thể làm hết, ta định kêu cha con đi ——“
“Thực không khéo a, cha con đi trong thành, sợ là vài ngày nữa không về được.”
Hắc Muội thản nhiên nói xong, dù sao cũng là trưởng bối nàng không muốn xé rách mặt, ở cổ đại này, một cái tội danh bất hiếu có thể đập chết ngươi, nàng sẽ không ngu đến nổi đập đầu vào tường .
“Vậy chờ cha con trở về ta lại đến kêu hắn.”Phùng bà bà vô cùng lo lắng nói xong định đi.
“Bà nội, “Hắc Muội giòn giã kêu Phùng bà bà, “Đậu phộng nhà con đã chín, nếu không đào sợ sẽ bị lợn rừng trên núi ăn sạch sẽ , nếu không kêu nhị thúc trước giúp con đào hai ngày đậu phộng đi, cha con không ở nhà thân thể mẹ con cũng không tốt, mấy ngày nay con đang cần giúp đỡ!”
Phùng bà bà sửng sốt một chút, nhìn Hắc Muội mặt xanh mét lại không nói lời nào, vội vàng rời đi.
Hắc Muội nhìn bóng dáng bà giương môi cười lạnh một tiếng.
Bình thường nương sẽ thương đứa con út nhiều hơn một chút, nhưng nàng thực sự chưa thấy ai thiên vị giống bà của nàng.
Buổi sáng quả nhiên nhìn thấy nhị thúc và Phùng bà bà ở trong ruộng bắt đầu cấy mạ , phỏng chừng ngóng trông Phùng Quý trở về hỗ trợ.
Nói sau chỉ cần là nông dân đều biết đạo lý, mạ không chờ người, cắm trễ một ngày sẽ chín trễ một ngày, nên tuyệt đối không thể đợi .
Ngày hôm sau con trai má Ngô ở cách vách Thanh Thủy đến tìm Hắc Muội nói chuyện.
Hắc Muội hỏi một chút tình hình học tập của hắn, kỳ thực lúc trước nàng cũng rất muốn đưa Béo Nha đi học, nàng không thèm để ý người khác nói con gái nhà nàng cũng đọc sách, chính là đến trường tuy rằng nửa năm chỉ tốn ba mươi văn tiền, nhưng nhà nàng vẫn không có khả năng.
Cũng may Hắc Muội biết chữ, từ từ dạy Béo Nha biết chữ biết đếm, hiện tại nàng thầm nghĩ dành dụm nhiều tiền một chút đưa Tứ Nha đi học.
“Hắc Muội, ngươi có phải đang lo lắng ngươi hiện tại bận rộn như vậy không dạy cho Tứ Nha biết chữ được phải không.”Thanh Thủy nói.
“Đúng vậy, Tứ Nha không thể so với Béo Nha, thân thể nó yếu ớt, nếu biết chữ về sau cũng có thể tìm một nhà chồng tốt.”
Thanh Thủy trầm mặc một chút nói, “Hắc Muội, buổi chiều ta có thể rút ra hai canh giờ dạy Tứ Nha biết chữ.”
“Thật sự?” Hắc Muội cao hứng , lôi kéo ống tay áo Thanh Thủy nói, “Vậy thật sự là quá tốt Thanh Thủy.”
Thanh Thủy nhìn Hắc Muội lôi kéo ống tay áo của hắn cười cười.
Hắc Muội thật ra có cái ý tưởng này nhưng lại không tiện mở miệng.
Thanh Thủy là tính mệnh của má Ngô, bọn họ vốn ở trấn trên có một căn nhà nhỏ, má Ngô vì có tiền cho Thanh Thủy đến trường, đem nhà đó cho thuê, mỗi tháng lấy tiền thuê, chính mình mang theo đứa nhỏ chạy đến trong núi ở.
Mẹ con bọn họ không có ruộng đất , tất cả chi tiêu đều dựa vào tích góp trước kia và tiền thuê nhà sống, cũng không dễ dàng a.
Cho nên khi Thanh Thủy về nhà nói với nương muốn dạy Tứ Nha biết chữ, má Ngô không vui , sợ chậm trễ thời gian của con trai mình.
Thanh Thủy khuyên can mãi nửa ngày, cuối cùng nói dạy Tứ Nha biết chữ cũng là củng cố nội dung buổi sáng hắn học được ở trường, má Ngô thế này mới không lên tiếng .
Buổi tối lúc ăn cơm Tú Cô hỏi Hắc Muội cha nàng thế nào còn không có trở về Phùng Quý vừa vặn về nhà .
Lấy ra lá sen gói một khối thịt lớn, còn có một giò heo, xem ra lần này vào thành thu hoạch không ít.
Từ trong vạt áo bên ngoài lấy ra túi tiền, Hắc Muội tiếp nhận vừa thấy trừ bỏ tiền mua thịt ra còn hai văn tiền, so với Hắc Muội dự tính nhiều hơn mười văn.
Xem ra rau quả tươi mới bán không tệ.
Hắc Muội còn không có cao hứng một hồi đã phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, chân cha nàng bị chó cắn .
“Cha, có phải bị chó nhà Diệp Đại Văn cắn .”
Diệp Đại Văn ở Hạ thôn là tên lưu manh vô lại, nhà hắn ngay tại cửa thôn, nhà ai qua đường đều phải cho hắn chút lợi ích, nếu không sẽ xui chó đi cắn người, đặc biệt chống lại người thôn họ Phùng.
Nhà có người bị chó cắn đến tìm hắn phân xử, hắn nói, “Ngươi cũng đi cắn chó đi! Thích cắn thế nào thì cắn!”
“Ai, quên đi, cũng tại ta không chạy nhanh.”Phùng Quý là người ôn hoà không thích gây chuyện.
“Cha, chuyện này không thể liền như vậy quên đi.”
“Chúng ta còn có thể như thế nào, Diệp Đại Văn tuy nói là vô lại nhưng thúc bá hắn phần đông chúng ta không thể trêu vào a!”
Hắc Muội lại không nói lời nào chạy nhanh ra phía sau múc một gào gạo nếp bắt đầu nấu cơm.
Thứ nhất cha nàng khẳng định còn không có ăn cơm, thứ hai cổ đại bị chó cắn không có vắc-xin phòng bệnh dại, chỉ có thể dùng phương thuốc dân gian, thoa gạo nếp lên miệng vết thương.
Một bên nấu cơm, Hắc Muội một bên bấc cái nồi chuẩn bị xào thịt miễn cho trời nóng bị hỏng.
Thịt thực béo, chỉ chốc lát sau trong nồi đã đầy dầu mỡ, khắp sân đều bay mùi thịt .
Hắc Muội rất nhanh đem mỡ heo vớt lên cất giữ tốt, luyến tiếc rửa nồi , liền dùng để xào mướp đắng.
Lại thêm củi vào lò cho lửa cháy lớn, chuẩn bị hầm canh xương suốt đêm.
Rất nhanh cơm nấu xong, Hắc Muội cầm một nắm gạo nếp đi vào trong phòng.
Phùng Quý vừa vặn tắm rửa xong, nàng thoa gạo nếp lên miệng vết thương, lại đem đồ ăn bưng lên kêu nương nàng ra ăn.
Hắc Muội trở về phòng lấy túi tiền ra, lấy hai văn tiền trong đó đặt vào một cái ống trúc ở đầu giường, lại nhịn không được đem tất cả tiền trong ống trúc ra đếm, tổng cộng có sáu văn lẻ hai mươi đồng.
Còn chưa đủ một lượng bạc, hiện tại toàn bộ tiền của nàng dùng cho mục tiêu lớn nhất là phải mua một con la.
Mấy năm nay cha nàng Phùng Quý là nam đinh duy nhất trong nhà, toàn dựa vào một mình ông cày ruộng cuốc đất, trên tay đều bị chai hết lớp này đến lớp khác .
Cho dù nương nàng lần này sinh là một nam hài, đợi cho đệ đệ lớn lên có khả năng làm việc, ít nhất phải mười mấy năm về sau , trong lúc này nàng không muốn lại nhìn cha nàng vất vả như vậy nữa.
Nhưng một con la ít nhất cũng phải ba bốn lượng bạc, nàng thật sự không biết phải đến năm nào tháng nào mới đủ số tiền ấy.
Sáng sớm hôm sau, người trong nhà bị mùi canh thịt làm không chịu nổi, mùi vị đậm đặc tràn đầy khắp cả phòng.
Điểm tâm chính là một chén canh xương với bánh ngô, bởi vì có canh xương, nên hương vị bánh ngô cũng tựa hồ ngọt ngào hơn rất nhiều.
Tứ Nha và Béo Nha đem thịt trên xương cắn sạch sẽ, Hắc Muội vội vàng lấy lá mướp gói lại đặt ở một bên.
Sau khi ăn xong Béo Nha nhìn Hắc Muội dùng dây thừng cột xương lại, tò mò hỏi, “Nhị tỷ, xương đó dùng để làm gì?”
“Dùng vào việc lớn!”
Hắc Muội nói xong liền đem bao xương kiễng chân đặt ở trên đầu tủ chén.
Béo Nha còn muốn hỏi, lại nghe nhị tỷ nàng hỏi nàng có muốn ăn thịt hầm khoai tây không lập tức hai mắt phát sáng, nước miếng đều sắp chảy ra .
“Thật là bộ dạng ham ăn!”Hắc Muội khẽ chê cười khuôn mặt tiểu béo của nàng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện